Đệ Nhị Thập Tắc (Bài Thứ Hai Mươi)

ĐỆ NHỊ THẬP TẮC

ĐẠI LỰC LƯỢNG NHÂN

  

  • CỬ:

Tùng Nguyên hoà thượng vân:

      — Đại lực lượng nhân, nhân thậm đài cước bất khởi?

Hựu vân:

      — Khai khẩu bất tại thiệt đầu thượng.

 

  • BÌNH:

Tùng Nguyên khả vị khuynh trường đảo phúc, chỉ thị khuyết nhân thừa đương. Túng nhiêu trực hạ thừa đương, chính hảo lai Vô Môn xứ khiết thống bổng. Hà cố nễ? Yêu thức chân kim, hoả lý khán.

 

  • TỤNG:

Đài cước đạp phiên Hương Thuỷ hải,

Đê đầu phủ thị Tứ Thiền thiên.

Nhất cá hồn thân vô xứ trước,

Thỉnh tục nhất cú.

  

BÀI THỨ HAI MƯƠI

KẺ ĐẠI LỰC SĨ

 

  • CÔNG ÁN:

Hoà thượng Tùng Nguyên[1] nói:

      — Kẻ đại lực sĩ, sao nhất chân không nổi?

Lại nói:

      — Nói không do miệng.

 

  • LỜI BÀN:

Tùng Nguyên thiệt là dốc cả ruột gan, chỉ hiềm không ai lãnh thọ. Hễ nghe mà lãnh thọ được ngay thì đáng được đến đây chịu đòn của Vô Môn tôi. Cớ sao vậy? Muốn biết thực vàng, phải dùng lửa.

 

  • KỆ TỤNG:

Giơ chân đá bật miền Hương Thuỷ[2],

Cúi xuống nhìn xem trời Tứ Thiền[3].

Sừng sững một thân không chỗ tựa,

Xin tiếp một câu.


[1] Tùng Nguyên: (1132-1202) Thuộc giòng Viên Ngộ. 32 tuổi mới vào tu. Từng tham học với ngài Đại Huệ, ngộ đạo với ngài Mật Am.

[2] Hương Thuỷ: Biển Hương Thuỷ, thường thường được nói trong nhiều bộ Kinh Phật, vây quanh núi Tu Di, tượng trưng cho thế giới rộng lớn trùng điệp.

[3] Trời Tứ Thiền: Cảnh giới cao nhất trong 4 cảnh giới ở cõi sắc giới là Sơ Thiền, Nhị Thiền, Tam Thiền và Tứ Thiền.