Đệ Nhị Thập Cửu Tắc (Bài Thứ Hai Mươi Chín)

ĐỆ NHỊ THẬP CỬU TẮC

PHI PHONG PHI PHIÊN

 

  • CỬ:

Lục Tổ nhân phong dương sát phiên, hữu nhị tăng đối luận.

Nhất vân:

      — Phiên động.

Nhất vân:

     — Phong động.

Vãng phục hội vị khế lý. Tổ vân:

     — Bất thị phong động, bất thị phiên động, nhất giả tâm động.

Nhị tăng tủng nhiên.

 

  • BÌNH:

Bất thị phong động, bất thị phiên động, bất tâm động, thậm xứ kiến Tổ sư? Nhược hướng giả lý kiến đắc thân thiết, phương tri nhị tăng mãi thiết đắc kim. Tổ sư nhẫn tuấn bất cấm, nhất trường lậu đậu.

 

  • TỤNG:

Phong, phiên, tâm động,

Nhất trạng lĩnh quá.

Chỉ tri khai khẩu,

Bất giác thoại đoạ.

  

BÀI THỨ HAI MƯƠI CHÍN

CHẲNG PHẢI GIÓ, CHẲNG PHẢI PHƯỚN

 

  • CÔNG ÁN:

Nhân gió lay phướn[1], có hai ông tăng tranh luận.

Một ông nói:

     — Phướn động.

Ông kia nói:

     — Gió động.

Cãi qua cãi lại không ra lẽ. Lục Tổ nói:

     — Không phải gió động, không phải phướn động, tâm các ông động đấy.

Hai ông tăng giật mình rung sợ.

  

  • LỜI BÀN:

Không phải gió động, không phải phướn động, không phải tâm động, thấy Tổ sư ở đâu? Nếu thấy chỗ này cho được xác thiết, mới biết hai ông tăng đổi sắt được vàng. Lục Tổ nhịn không được, phải một phen lận đận.

 

  • KỆ TỤNG:

Gió, phướn, tâm động,

Nhận liền một hơi.

Chỉ hay mở miệng,

Nào ngờ lời rơi.


[1] Phướn: Hay Phan, một thứ cờ không cán, làm bằng lụa, dài và nhỏ, treo từ trên xuống dưới. Phướn được treo lên để biểu dương sự oai nghiêm của Phật. Trong các dịp lễ lớn, người ta thường treo phướn ở chùa, giữa khoảng đất trống.